Hà Tư Thần ngồi xuống sô pha, hai tay ôm lấy đầu, gục xuống thật sâu…….
Những người hầu thấy tâm tình chủ nhân không tốt, không dám tùy tiện quấy rầy, Hà Tư Thần cứ như vậy ngồi một mình ở phòng khách, đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện đã là sáng ngày hôm sau…
Do ngồi quá lâu, tay chân đều lạnh băng cứng ngắc, hắn nhẹ nhàng cử động đã choáng đầu hoa mắt.
Hắn đi đến chỗ điện thoại, cầm lấy ống nghe, khó khăn gọi một cuộc cho bên kia.
“Giúp ta điều tra một người, ở Lệ thành…..đường Hương Diệp, căn nhà ngói đỏ, 16 năm trước có một kỹ nữ ở đó……..không nhớ rõ tên, hình như là Xảo Xảo, cũng có thể là Dao Dao, từng quen biết Hà Thế Phong… Điều tra xem cô ấy đã có con hay chưa.”
Vừa gọi điện thoại xong, phía sau lưng cùng trên trán đã ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Hắn mệt mỏi không chịu đựng nổi, ngồi xuống chờ đợi kết quả, tựa như đang chờ thẩm tra và phán xét.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hà Tư Thần vẫn kiên trì ngồi ở phòng khách chờ điện thoại, trắng đêm không ngủ, không ăn không uống, cũng không biết là hắn vô tình không để ý hay là cố ý tra tấn bản thân mình.
Đợi cho đến buổi chiều.
Reng reng reng, tiếng điện thoại ở trong phòng vang lên, chói tai như muốn đòi mạng.
Hắn kinh ngạc nhìn điện thoại, sau một lúc vẫn không hề cử động.
Người hầu trong phòng chần chừ hỏi: “Tiên sinh, ngài không nghe điện thoại sao……”
Hà Tư Thần bừng tỉnh, hắn đứng lên, cầm ống nghe đưa tới bên tai.
“……..Đã tra ra được, 16 năm trước, kỹ nữ quen biết Hà Thế Phong có mấy người, có một cô gái hoa danh Xảo Xảo, tên thật là Lý Xảo, nhưng mà cô ấy đã hoàn lương, gả cho người khác, sinh ra một đứa bé gái tên Lộ Lộ……A lô? Hà tiên sinh? Hà tiên sinh, ngài có đang nghe không? ………A lô?.......”
. . . . . .
Trời đất quay cuồng.
Hà Tư Thần đỡ lấy đầu, chỉ cảm thấy cổ họng đầy vị tanh, phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm, không thể nói nên lời.
Vào đêm khuya, hắn bắt đầu sốt cao, bệnh không dậy nổi.
Trận bệnh này, kéo dài suốt hai tháng. Trong hai tháng này, Ngô thành xảy ra rất nhiều chuyện.
Mọi người bàn tán nhiều nhất chính là chuyện đã tìm được vị Triệu đốc quân mất tích, thi thể ông ta bị giấu ở dưới giường, đến khi phát ra mùi hôi, nhóm người hầu mới phát hiện được.
Triệu đốc quân vừa chết, tiếp theo là Lý đốc quân và Dương đốc quân, thế lực tứ phương hỗn chiến, cuối cùng có vị đốc quân tiếp quản Ngô thành.
Dù vị trí đốc quân tiền nhiệm người sau nối tiếp người trước, song nhóm người giàu sang vẫn mãi sống trong mơ màng, chỉ có dân chúng luôn sống cảnh thất vọng ngập tràn.
Hà Tư Thần không mảy may quan tâm đến những chuyện này, sau khi khỏi bệnh, hắn suy nghĩ thật lâu.
Quá trình trưởng thành của cô chắc là đã nếm đủ loại đau khổ trên đời, cho nên mới hận thấu xương người cha chưa từng gặp mặt là hắn. Vì hận hắn, không tiếc biến bản thân mình…. Nghĩ đến đây, ngực Hà Tư Thần co rút đau đớn từng cơn.
Đó là con gái ruột của hắn….. Dù cho hắn lại không thể chịu đựng, lại hối hận, lại thống khổ nhưng nên đối mặt thì sớm hay muộn cũng phải đối mặt! Nên bù đắp, cũng phải bù đắp không thiếu một phân.
Đây là món nợ hắn gây ra thuở thiếu thời.
Trước tiên Hà Tư Thần liên hệ Vương gia, biết được Vương Lộ Lộ đã rời đi, chẳng biết đi đâu. Hắn phái người đi thăm dò người kỹ nữ năm xưa đã hoàn lương, tra được địa chỉ cụ thể, rồi đến tận nơi chào hỏi, gặp mặt để nói hết lời trong lòng một lần cho rõ ràng.
Trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
Có lẽ bây giờ hắn mới bắt đầu hành động thì đã muộn, đã là mất bò mới lo làm chuồng, nhưng vẫn còn hơn xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hà Tư Thần tìm đến nhà gặp Lí Xảo, cô ấy cùng chồng con đều đang ở đó, nơm nớp lo sợ.
Lí Xảo nhìn thấy Hà Tư Thần cho người mang từng món quà vào nhà, mặt đầy vẻ kinh sợ, thật sự không đoán được ý đồ đến đây của Hà Tư Thần.
Hoàn lương được nhiều năm, cô đã không còn liên lạc với những vị khách trong quá khứ, nhưng sao người này lại tìm đến tận nhà? Cô cũng tự biết mình, không dám nghĩ đến vì Hà Tư Thần có tình cảm với cô mà tìm đến, hơn nữa cô còn lớn hơn hắn vài tuổi, hiện tại lại là mẹ của ba đứa nhỏ, Hà Tư Thần muốn loại phụ nữ nào mà không có, không thể nào nhớ thương đến cô?
Nhưng đưa nhiều quà tặng đến để làm gì? Không có chuyện gì không thể ân cần như thế, trong lòng cô thật sự hoảng sợ, tim đập bùm bùm.
Hà Tư Thần cũng xấu hổ, nhiều lần muốn nói lại thôi, rốt cục cũng mở miệng: “Lộ Lộ ……có ở nhà không?”
Lí Xảo cùng chồng nhìn nhau, cẩn thận trả lời: “Con bé, đang ngủ trong phòng……”
Hà Tư Thần nghe ra ý tứ, như là cố ý đánh trống lãng.
Chẳng lẽ Lí Xảo cũng biết con gái mình làm ra chuyện hoang đường? Lí Xảo có phải cũng đang hối hận, không muốn cho con mình qua lại cùng người cha cầm thú như hắn?.......Đúng là như vậy, nói không chừng giờ phút này cô ấy đang mắng thầm hắn, không biết hổ thẹn còn tìm đến tận nhà, hắn còn mặt mũi nào mà đòi gặp con gái?
Giọng Hà Tư Thần đầy chua sót, âm thanh ngày càng nhỏ: “Cho con bé ra đây, phải gặp mặt một lần mới nói chuyện được rõ ràng……….”
Đôi vợ chồng lưỡng lự, ánh mắt đầy bối rối, cuối cùng, chồng của Lí Xảo mở miệng: “Ngài chờ một chút, tôi đi kêu con bé ra.”
Dù sao cũng là ông chủ lớn, bọn họ không dám đắc tội.
Chồng Lí Xảo xốc rèm cửa, nhẹ tay nhẹ chân đi vào buồng trong, cũng mất một chút thời gian, ôm một đứa trẻ quấn tã đi ra.
Hà Tư Thần nhìn phía sau hắn, không có ai đi theo, lại nhìn trong lòng hắn, ôm một đứa trẻ, biểu tình cứng ngắc còn đọng lại trên mặt.
“Lộ Lộ còn nhỏ, mới được tám tháng….” Lí Xảo tiếp lấy đứa nhỏ trong lòng chồng cô, không yên tâm nhìn Hà Tư Thần, “Không biết ngài muốn gặp nó để làm gì……ngài cần gì?”
Hà Tư Thần: “……”
Hắn đứng như trời trồng trong phòng, rất lâu sau, dưới chân như có lửa, cả khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, hắn nghiến răng nghiến lợi, thì ra mình bị lừa!
Rốt cục, hắn xoay người, đóng sầm cửa mà đi.
Vợ chồng Lí Xảo kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hắn, hoàn toàn không hiểu vì sao.
Hà Tư Thần đi rồi, hắn không quay trở về.
. . . . . .
Chiếc xe có rèm che chạy nhanh trên đường. Hà Tư Thần mang theo tức giận, thẳng đến nhà của Vương Phú Nhân hỏi cho ra lẽ.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tất cả sự việc, nếu nói Vương Phú Nhân hoàn toàn không biết gì là không có khả năng.
Vương Lộ Lộ là giả! Báo thù cũng là giả! Cha con lại càng giả!
Khốn khiếp!
Hắn nằm trên giường bệnh triền miên hai tháng, kết quả lại là một trò khôi hài! Người phụ nữ kia dám lừa gạt đùa bỡn hắn! Đáng giận! Hiện tại hắn rất giận!
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Hà Tư Thần, Vương Phú Nhân không dám giấu diếm, nói toàn bộ sự thật ra: “Ông chủ Hà, chúng ta cũng là bị ép buộc. Mấy tháng trước, cô ấy không biết đến từ nơi nào, bắt cóc con trai nhỏ của tôi, ngài cũng biết, tôi già như vậy mới có một đứa con trai, nếu có chuyện không may, Vương gia nhà tôi sẽ không có người nối dõi.”
Vợ Vương Phú Nhân cũng khóc nước mắt nước mũi tèm lem: “Cô gái kia thật độc ác, mỗi tuần mới cho chúng tôi nói chuyện điện thoại với con trai một lần, hơn nữa còn không cho chúng tôi nói việc này cho người khác biết, nếu không nghe theo lời cô ta, đứa trẻ sẽ bị giết. Ông chủ Hà, nếu bắt chúng tôi làm chuyện phạm pháp, vợ chồng tôi đương nhiên không bao giờ đồng ý, nhưng cô ta nói chỉ cần đóng giả Vương tiểu thư mấy tháng, chúng tôi vì sự an toàn của đứa nhỏ mới đồng ý làm theo…”
Hà Tư Thần đau đầu muốn nứt ra, huyệt thái dương giựt lên thình thịch, “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Vương Phú Nhân khó xử trả lời: “Cô ấy xuất quỷ nhập thần, chúng tôi cũng không biết……”
Hà Tư Thần nhắm mắt lại, thứ cần biết đã biết, xem ra là hắn hoàn toàn bị người ta đùa bỡn.
. . . . . .
Vương Phú Nhân dù lớn dù nhỏ cũng coi như một thương nhân, có thể bắt cóc con trai ông ta, còn có thể khống chế được từ trên xuống dưới Vương gia, hơn nữa sau khi biến mất cũng không để lại dấu vết gì, “Vương Lộ Lộ” này, nhất định có tổ chức hỗ trợ.
Hà Tư Thần lại nghĩ đến cái chết của đốc quân.
Khi đó hắn mang bệnh nặng, đầu óc u mê cho nên chưa từng nghi ngờ, hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy nhiều việc đáng ngờ.
Cố tình biến mất sau khi đốc quân xảy ra chuyện, “Vương Lộ Lộ” này đích thực có ý đồ, nhưng đến tột cùng đó là cái gì?
Hà Tư Thần tận dụng mọi mối quan hệ để điều tra!
Hắn không thể chấp nhận chuyện bản thân bị một người phụ nữ đùa giỡn đến rối tinh!
Càng không thể chấp nhận, vì những lời nói dối có trăm ngàn lỗ hổng mà hắn buồn bực ủ ê suốt hai tháng, mỗi ngày đều sống với nỗi hối hận thống khổ ở trong lòng.
Không quá lâu, sự thật cũng bị hắn điều tra ra.
Nghe nói, cái chết của đốc quân có liên quan đến một tổ chức sát thủ. Tổ chức này cũng từng hợp tác với nhiều nhà quân phiệt, thủ pháp giết người sạch sẽ, lưu loát, không để lại dấu vết.
Mỗi sát thủ đều có biệt danh riêng, trong đó có một vị biệt danh “Cây trúc đào”, đã từng đến Ngô thành.
Sát thủ đều là những người xuất quỷ nhập thần, muốn tìm nơi “Cây trúc đào” trú ngụ, hết sức khó khăn.
Hà Tư Thần tìm bạn bè hỗ trợ, bày ra một cái bẫy, nhất định phải bắt được “Cây trúc đào”.
Vũ hội cùng rượu ngon, còn mời cả dàn nhạc nước Nga biểu diễn, cô ấy nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác.
Người bạn này của hắn vô cùng chắc chắn: “Tin tức đã cho truyền ra ngoài, tám giờ tối nay cô ấy sẽ đến đây bàn chuyện mua bán, cũng chỉ cho rằng đây là nhà của ông chủ Cổ, cho nên cậu yên tâm tuyệt đối. Trong rượu đã bỏ thuốc, không mùi không vị, chỉ cần cô ấy uống vào, cho dù là sát thủ hàng đầu nhất định sẽ say ba ngày ba đêm.”
Hà Tư Thần cảm ơn bạn bè rồi tiễn khách ra về.
Quay lại phòng, hắn cầm tấm ảnh chụp trên bàn trà. Này là ảnh “Cây trúc đào” do bạn hắn đưa cho.
Nghe nói là ảnh của ba năm trước, chỉ thấy một phần bóng dáng, kiểu tóc cũng không giống nhưng hắn vẫn nhìn ra khuôn mặt quen thuộc kia.
Tâm tình Hà Tư Thần khó diễn tả bằng lời. Hắn thật sự không hiểu, tuy hắn không thề non hẹn biển với cô nhưng vẫn tính là cưng chiều có thừa, áo quần trang sức chưa bao giờ thiếu, vì sao cô lại tra tấn hắn như vậy?
Ám sát đốc quân, việc đã thành có thể rời đi, vì sao trước khi đi còn đối xử với hắn như thế, có khác nào lăng trì hắn?
“Thiếu gia, mời uống trà.”
Lão quản gia trong nhà đi tới, đặt trà bánh lên bàn xong, ánh mắt khẽ nhìn qua tấm ảnh, hơi hơi sửng sốt, “Đây không phải là……..”
Hà Tư Thần cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía ông: “Ông quen người đó?”
“Chắc là nhìn lầm rồi.” Lão quản gia cười hiền hòa, “Tôi già, mắt không còn rõ nữa. Thiếu gia, buổi trưa ngài không ăn được bao nhiêu, bây giờ dùng chút điểm tâm lót dạ trước đi.”
Hà Tư Thần lại đưa ảnh chụp đến trước mặt quản gia, “Ông nhìn lại cho kỹ xem, thật sự là nhầm sao?”
Trong lòng hắn khẩn trương, trước đã cảm thấy “Vương Lộ Lộ” nhìn quen mắt, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới, người làm trong nhà cũng sẽ nhớ được gương mặt này.
Lão quản gia nhận lấy tấm ảnh, nhìn thật cẩn thận, chần chừ nói: “Tôi cũng không dám nói là chính xác, chỉ là cảm thấy…….. có chỗ giống vị tiểu thư của Vệ gia.”
“Vệ gia?” Hà Tư Thần không có chút ấn tượng, “Vệ gia nào?”
Lão quản gia cười rộ lên: “Chính là Vệ gia kia, thiếu gia đã quên rồi sao, lúc đó trong nhà tổ chức vũ hội, lão phu nhân kêu ngài dạy Vệ tiểu thư khiêu vũ, trước mặt mọi người ngài nói cô ấy mập như heo, còn cố ý tìm một cô gái thon thả khác để khiêu vũ, chọc cho Vệ tiểu thư giận khóc.”
Hà Tư Thần nhăn mày, mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng vẫn không rõ ràng, “…..Có chuyện này sao?”
Lão quản gia cười nói: “Nhiều năm đã qua như vậy, không thể trách ngài quên mất, tôi nhớ rõ lúc ấy lão phu nhân muốn cho hai người đính hôn, khi đó ngài nổi giận, nói đính hôn là tục lệ phong kiến cổ hủ, thời đại bây giờ là phải tự do yêu đương! Haizz, chọc lão phu nhân tức giận đến………”
Hà Tư Thần kinh ngạc, những ký ức dần dần rõ ràng hơn.
Bên tai lại nghe lão quản gia thổn thức: “Nhưng mà cũng thật may mắn thiếu gia không đính hôn cùng cô ấy, sau đó không bao lâu, Vệ gia không biết đắc tội phương nào, rước phải kết cục tan nhà nát cửa, nếu thật sự đính hôn, không biết Hà gia sẽ gặp phải phiền toái gì………”
Tay Hà Tư Thần chậm rãi nắm chặt, hắn lẳng lặng ngồi ở sô pha, không nói một lời.
. . . . . .
Ban đêm, yên tĩnh không tiếng động.
Thân thể nõn nà của cô gái nằm trong chăn bông thiên nga, tóc dài đen tuyền xõa tung, da thịt trắng như tuyết……
Hai tay Hà Tư Thần nhẹ nhàng vuốt ve, lưu luyến trên thân thể cô.
Khi đó cô bị đưa đi đâu? Thân hình này rõ ràng là quyến rũ thành thục, sao hắn lại có thể tin cô chỉ mới 16 tuổi?.....Nếu cô thật sự là Vệ Tiểu Đào, năm nay cũng phải 24 tuổi rồi.
Nghĩ đến những chuyện cô đã làm với mình, Hà Tư Thần vừa thương vừa hận, bàn tay không kiềm chế tìm tới chỗ tư mật của cô, hắn cực kỳ kiên nhẫn khơi dậy dục vọng trong thân thể cô.
Cuối cùng người con gái kia cũng tỉnh lại, phát hiện ra hai tay mình bị trói, giống tình cảnh lúc trước của Hà Tư Thần.
Cô nhanh chóng hiểu rõ tình huống, cặp mắt mèo linh động phút chốc nheo lại, kiều mị nhìn hắn: “Như thế nào, có thể làm cha nên nghiện?”
Hà Tư Thần cười như không cười: “Đúng vậy, đã nghiện.”
Ngón tay lại đâm sâu thêm vài phần, càn quấy trong cơ thể cô.
Cô phát hiện dường như hắn nghiêm túc, sắc mặt bèn thay đổi, thêm phần bị dục vọng tra tấn, vẻ mặt dần dần ửng đỏ, “Hà Tư Thần, anh ……. Uhm……”
Hắn cúi người, chặn lại môi cô. Những món nợ kia, bây giờ phải dùng thân thể này bù đắp trở lại, ngoài ra hắn không còn muốn gì nữa.
. . . . . .
Câu chuyện xưa nói cho chúng ta một việc, đừng bao giờ chê một người phụ nữ béo.