Thời điểm Trần Hương tốt nghiệp đại học, cô mới mang thai được hai tháng, sau khi lấy bằng tốt nghiệp đại học, cô đến công ty do Lương Viên giới thiệu làm nửa năm, cho đến khi mang thai tháng thứ bảy, Liêu Thuân lo lắng cô bị động thai nên không cho đi làm, cô đành phải nghỉ việc ở nhà dưỡng thai.
Liêu Thuân thuê thêm một người quản lý cho câu lạc bộ. Anh chỉ đến câu lạc bộ một hoặc hai lần một tuần, còn lại anh lái xe đưa Trần Hương đi dạo. Bọn họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật trước đó. Trần Hương rất muốn lại đi chơi nhưng cô sợ không có đủ thời gian, cô rất muốn vào đại học, sau kỳ thi thì chăm chỉ học hành, Liêu Thuân cũng bận, cả hai đã không đi du lịch suốt 5 năm rồi.
Lần này, Liêu Thuân đưa cô đi chơi khắp nơi, bụng cô không to, ngày nào ra ngoài chơi cũng không thấy khó chịu. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn, làn da vẫn trắng nõn, khi mệt mỏi thì cô làm nũng dựa vào trong lòng anh không muốn động.
Liêu Thuân sẽ lặng lẽ ngồi tại chỗ ôm người vào lòng.
Trần Hương rất thèm ngủ, cô hay ngủ sớm, hôm sau thức dậy, anh im lặng ngắm cô, thường cúi đầu hôn lên môi lên mặt cô, mà đứa bé trong bụng kia không yên, lúc cô ngủ mơ mơ màng màng hay đá cho cô tỉnh. Sau khi cô tỉnh lại bèn rên vài tiếng rồi chui vào lòng anh.
“Ngủ đi, ngủ đi.” Liêu Thuân nhẹ vỗ lưng cô, dỗ người lớn xong cũng dỗ đứa nhỏ, anh đặt lòng bàn tay to lên cái bụng phập phồng của cô thì thầm: “Ngoan ngoãn ngủ đi, đừng làm ầm ĩ lúc mẹ con ngủ.”
Trước khi sinh con, Liêu Thuân đưa Trần Hương trở về.
Mấy anh em thấy Liêu Thuân cứ như gặp quỷ, “Liêu Thuân này cmn mày bình thường đi! Đừng có cười dọa người như vậy chứ!”
Liêu Thuân cười cả ngày, từ xa có thể nhìn thấy hàm răng trắng đều tăm tắp của anh, "Ngại quá, hahahaha!"
Mấy người anh em: "...”
Ngày sinh của Trần Hương là một điều kỳ diệu trong bệnh viện, cửa phòng sinh chật ních người, cha mẹ Trần Hương, bà nội, Trần Dương, Vương Chiêu Đệ và bạn trai cô ấy, chị họ của cô ấy, cha mẹ Liêu Thuân, vài trưởng bối của Liêu Thuân, Lương Viên và mấy người anh em, đến cả quản lý và phó quản lý của câu lạc bộ, một đám người nhồi vào hành lang.
Bác sĩ và y tá hỏi nhiều lần họ đến đây làm gì, khi chắc chắn rằng tất cả đều đang chờ một sản phụ sinh con thì bọn họ bối rối hỏi: "Bên trong rốt cuộc là ai vậy?"
Trần Hương sinh con xong đi ra thấy quá nhiều người cũng kinh ngạc, Liêu Thuân là người đầu tiên lại gần, thấy cô không sao bèn ôm cô, “Làm anh sợ muốn chết!”
“Em không sao.”Trần Hương vẫn cười.
Liêu Thuân cầm tay cô rồi hôn lên trán cô, “Có mệt không, mệt thì ngủ một giấc đi.”
Trần Hương lắc đầu, một đám người chạy tới nói lời chúc mừng, mấy người anh em của Liêu Thuân còn nhét hồng bao cho cô, “Vất vả rồi chị dâu nhỏ!”
Liêu Thuân quay đầu lại liếc nhìn, mẹ Liêu đang ôm đứa trẻ đang nói chuyện và cười đùa với cha mẹ Trần Hương, anh và y tá đẩy Trần Hương vào phòng bệnh, ôm cô lên giường bệnh, lấy khăn mặt lau mặt cho cô.
Một lúc sau, y tá bế đứa bé bước vào đặt bên cạnh cô.
Liêu Thuân cởi giày, nằm ở phía bên kia của đứa trẻ, anh nắm tay Trần Hương và nhìn đứa trẻ đang nằm giữa bọn họ.
Bên ngoài phòng bệnh, mẹ Liêu đi vào, nhìn thấy cảnh này, sau lưng vẫy tay với một vài người, bọn họ lặng lẽ cúi đầu nhìn một cái, trong mắt mang theo ý cười rồi đi ra ngoài.
Liêu Thuân nằm cạnh Trần Hương, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ sau này để con trai mình thừa kế siêu thị hay câu lạc bộ thì tốt hơn?"
Trần Hương nở nụ cười, "Em không biết."
"Thằng bé lớn lên giống anh không?"
"Một chút."
Liêu Thuân đần thối nói, "Không được, gene của ông đây quá mạnh.”
Trần Hương: "..."
“Bà xã.” Anh móc ngón tay cô.
Trần Hương mỉm cười nhìn anh, "Vâng."
Anh hôn lên ngón tay cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Anh yêu em."
Khóe môi của Trần Hương nhếch lên, cô khẽ cười, "Em cũng yêu anh."