"Sao em về muộn vậy?" Hứa Quân Viện vừa về tới nhà trọ, Lưu Chinh Dương vội vã rời khỏi phòng bếp, trong tay cầm một ly sữa đưa cho cô.
"Cảm ơn ..." Hứa Quân Viện nhận nó, uống một ngụm.
Lưu Chinh Dương để ly sữa đặt lên bàn, rồi kéo cô vào lòng.
Hứa Quân Viện giật nảy mình, cô nắm chặt lấy vạt áo anh, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh.
"Mèo hoa nhỏ" Lưu Chinh Dương nhìn chằm chằm vào môi cô, đôi mắt anh tràn đầy ý cười, những ngón tay xoa nhẹ eo cô.
Hứa quân viện hé miệng liếm nhẹ môi mình, còn chưa kịp rút lại đã bị Lưu Chinh Dương ngậm lấy, môi của anh đặt lên môi cô, cẩn thận thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
Một nụ hôn nồng nhiệt.
Bầu không khí bỗng chốc thay đổi.
Mập mờ thở dốc…
Cả hai người đều đã nhen lên dục vọng.
Chẳng mấy chốc... Hứa Quân Viện đã được anh ôm lên giường, anh vội vã cởi quần áo cô, trông anh như đã bị bỏ đói rất lâu rồi vậy, Hứa Quân Viện nhẹ giọng rên rỉ, dáng vẻ theo ý đón hùa , anh cắn nhẹ vào bộ ngực sữa của cô, tạo ra những tiếng kêu vang dội, Hứa Quân Viện không nhịn được nâng người lên như thể tự đưa mình vào miệng anh.
...
Khi anh cắm côn thịt vào cơ thể cô, hai người đều thở dài thoải mái một hơi. Anh điên cuồng ra vào trong tiểu huyệt cô, Hứa Quân Viện mới đầu còn nhịn được, về sau cô không thể chịu nổi nữa, cắn môi nhỏ giọng nghẹn ngào.
"Gọi anh trai" Lưu Chinh Dương thì thầm, mồ hôi trên trán anh tụ lại ở chóp mũi rơi bên miệng Hứa Quân Viện.
"Anh trai..." Hứa Quân Viện yêu kiều hét lên một tiếng, hòa giọt mồ hôi hòa vào trong miệng.
"Dễ chịu không? Bảo bối ..."
"Dễ chịu ... a... vào quá sâu rồi ..."
"Yêu anh không?"
“Ưm ... A ... thật to, thật lớn ... A ... Em yêu anh ..." Hứa Quân Viện hét lên hết lần này đến lần khác.
Lưu Chinh Dương hưởng thụ cực kì, động tác càng thêm thô bạo hơn.
...
Ga giường ướt đẫm.
Lưu Chinh Dương ôm Hứa Quân Viện, côn thịt đã mềm xuống vẫn còn ở trong cơ thể cô, ngăn chặn tinh dịch vừa bắn không cho nó chảy ra.
"Anh đang làm gì vậy..." Hứa Quân Viện xấu hổ hỏi.
Lưu Chinh Dương xoa ngực cô, lại đỉnh đỉnh vài cái, "Bên trong ấm."
"Miệng em cũng rất ấm." Hứa Quân Viện mềm nhũn mở miệng.
"Bẩn." Giọng Lưu chinh Dương mềm đến không thể mềm hơn.
"Lúc anh ăn của em đều không có chê." Hứa Quân Viện chui vào trong ngực anh.
"Em rất thơm." Lưu Chinh Dương cười một tiếng, anh cảm thấy nói với cô những cái này thật là buồn cười.
"Anh cũng vậy..." Hứa Quân Viện hôn lên ngực anh.
"Đừng nói chuyện. Ngoan." Lưu Chinh Dương sờ lên tóc của cô, khẽ nói.
"Lưu Chinh Dương."
"Ừm."
"Em có nói với anh… Mẹ em muốn em đưa người về anh có còn nhớ không?" Hứa Quân Viện chuẩn bị nói chuyện chính, kỳ thật ở trên đường về cô đã suy nghĩ rất kỹ nếu như anh không muốn đi, cô phải giải thích với mẹ như thế nào cho tốt.
Lưu Chinh Dương nghĩ nghĩ, "Anh nhớ, mẹ em muốn gặp anh rồi?"
"Ừm." Hứa Quân Viện khẩn trương ngẩng đầu nhìn anh, muốn dựa vào nét mặt anh để biết anh đang có tâm tình gì, ai ngờ, anh vẫn rất bình thường còn dùng đôi mắt cực kỳ dịu dàng nhìn cô.
"Vậy lúc nào anh đi thì tiện?" Lưu Chinh Dương hỏi cô.
"Ai, Anh không lo lắng chút nào sao?"
"Sao lại không chứ? Anh đã bắt cóc con gái của họ, anh phải cho họ một câu trả lời rõ ràng. Họ đã nuôi em ngoan như vậy tốt như vậy, ngực rất lớn, anh nhất định phải đến để cảm ơn họ.
"Nói cái gì đó!" Khuôn mặt của Hứa Quân Viện nóng lên.
"Vậy em cũng chuẩn bị một chút đi, anh sẽ nói chuyện với ba mẹ em về chuyện của chúng ta. Anh muốn hỏi họ lúc nào thì chúng ta có thể kết hôn."
Hứa Quân Viện rất ngạc nhiên, anh còn gấp hơn cô nữa.
"Anh đã bao giờ nghĩ về việc kết hôn chưa?" Hứa Quân Viện nhẹ giọng hỏi.
"Trước khi gặp em thì không có." Anh rất nghiêm túc.
Cô cũng vậy, sau khi gặp được anh, cô thường xuyên nghĩ đến cùng anh kết hôn thì sẽ như thế nào.
-
Khi Vương Thục Đình nhìn thấy Lưu Chinh Dương, bà bị hình xăm dưới mắt của anh làm cho giật mình, mặc dù bà không hài lòng lắm với cái hình xăm của anh, nhưng nhìn con gái hạnh phúc như vậy, bà cũng vui vẻ chấp nhận.
Lúc Hứa Quân Viện đi gặp ba mẹ Lưu Chinh Dương , nội tâm cô khẩn trương đến cực độ, nhưng trên mặt vẫn cố biểu hiện tự nhiên hào phóng. Dung mạo của cô lại dịu dàng động lòng người, các trưởng bối hài lòng không có một xíu phàn nàn. Họ còn nghĩ không biết Lưu Chinh Dương làm bao nhiêu việc tốt đời này mới có được người vợ tốt như vậy.
Hứa Quân Viện thẹn thùng đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cô len lén liếc Lưu Chinh Dương một chút, thấy anh cũng đang nhìn mình cười, trái tim cô lại đập liên hồi.
...
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ngoại trừ Quý Dương.
Lúc Hứa Quân Viện vừa cùng Lưu Chinh Dương kết hôn, anh ta thường xuyên quở trách Lưu Chinh Dương đào góc tường nhà anh ta.
Ánh mắt bén nhọn của Lưu Chinh Dương quét đến trên người anh ta, anh ta đành yên lặng ngậm miệng.
"Mặc quần áo như vậy, ai sẽ thèm hẹn hò với anh?" Lưu Chinh Dương thẳng thắn chế giễu.
Quý Dương tức giận nhưng không thể làm gì. Hứa Quân Viện ngồi cạnh anh cười khanh khách, Lưu Chinh Dương lập tức ôm vào lòng, rồi cũng mỉm cười với cô, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ xinh ấy.
Quý Dương nheo mắt nhìn hai người họ rắc cẩu lương, anh ta thở dài trong lòng, quên đi… anh ta không xứng.
-
Cô dành cho anh tất cả tình yêu, tuổi trẻ cuồng nhiệt là anh, lúc tóc mai hoa râm nhất định cũng là anh.
Anh không yêu cô sớm bằng cô yêu anh, nhưng tình yêu của anh không hề thua kém cô.
Mỗi giờ mỗi khắc anh đều cảm thấy may mắn khi cô xuất hiện trong cuộc đời anh, anh sẽ lên quý trọng điều này.
——
Kết thúc.