Vào một buổi sáng sớm Chủ Nhật, mặc dù đêm qua Tiêu Tiêu phiên dịch kéo dài đến 1 giờ sáng, nhưng hôm nay vẫn nhanh chóng thức dậy. Trong tủ lạnh đã có đầy nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị từ hôm qua.
Tiêu Tiêu lấy ra thịt heo đen đặc biệt mua ở siêu thị, còn có thịt bò, các loại rau dưa, nấu canh sườn heo và rau củ, làm thịt bò om, lại làm bắp xào tôm. Đặt thức ăn vào trong hai hộp giữ nhiệt, sau đó vội vã ra ngoài.
Tiêu Tiêu quấn khăn quàng cổ, tóc của cô rất dài, tóc mái cũng thay đổi, cắt ngắn và cô cũng gầy đi, để lộ ra đôi mắt to tròn ướt sũng, vẫn thân hình gầy và yếu ớt như trước.
Ở lối vào nhà tù Bắc Sơn chiếc taxi dừng lại và báo tên. Tài xế xe taxi, muốn bắt chuyện lại thôi, có vẻ Tiêu Tiêu không muốn trò chuyện, chỉ tập trung chở cô đến nhà tù Bắc Sơn, xem ra Tiêu Tiêu có vẻ rất quen thuộc đường đi, tài xế nghĩ vậy chắc chắn là cô thường xuyên tới.
Nếu biết tài xế nghĩ gì, ắt hẳn Tiêu Tiêu sẽ phản bác hắn, không đâu, tôi từ nơi này ra ngoài.
Vì có sự đãi ngộ đặc biệt của Dương Uyên nên Tiêu Tiêu và Trần Phỉ Phỉ ở cùng phòng. Tiêu Tiêu lấy hộp giữ nhiệt ra, lộ trình không dài lắm, nhưng vẫn nên nhanh chóng, vì vậy hộp giữ nhiệt còn nóng hổi. Trần Phỉ Phỉ vừa ăn cơm, vừa nói chuyện với Tiêu Tiêu ở bên cạnh, nói bây giờ chỉ còn ở một mình, cô không thích ở chung phòng giam với người khác. Lúc cô nói xong, Tiêu Tiêu ở một bên nhìn cô cười, Trần Phỉ Phỉ còn nói, lần trước ai đó không cẩn thận giẫm lên cô một phen mà vô cùng sợ hãi, Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, biết cô ấy có một cuộc sống ổn, cô cũng yên tâm. Mỗi tuần, từ thứ hai đến thứ sáu cô đi học, kiếm tiền, vào cuối tuần cô sẽ tới mang ít đồ dùng và thức ăn cho Trần Phỉ Phỉ, sau đó... Cô sẽ nán lại ở đây hai ngày.
Trần Phỉ Phỉ dùng bữa xong trở về phòng giam, Tiêu Tiêu cầm một cái hộp giữ nhiệt khác, đi vào phòng Dương Uyên. Phòng của Dương Uyên, một nửa là văn phòng, một nửa để sinh hoạt thường ngày. Bây giờ, anh đang phân loại tài liệu của nhà tù, Tiêu Tiêu đem cơm cho anh, ngửi thấy mùi thơm, Dương Uyên đặt báo cáo trong tay xuống, đi đến trước bàn, ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Tiêu Tiêu ngồi ở bên kia chống má nhìn anh. Dạ dày của Dương Uyên rất lớn, có thể ăn hết tất cả, anh ăn rất nhanh, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta có cảm giác ngấu nghiến.
Sau khi ăn xong, Dương Uyên không có thái độ muốn tiếp tục làm việc, ngược lại đặt Tiêu Tiêu trên bàn công tác dài vài thước, vui vẻ bạch bạch bạch.
Tiêu Tiêu ra tù đã được nửa năm, dần dần trưởng thành có phong vị của phụ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra sự tự tin và táo bạo khiến cho mỗi lần nhìn thấy cô Dương Uyên đều tâm viên ý mã (*).
(*) Tâm viên ý mã (tiếng Trung: 心猿意馬, bính âm: Xinyuanyima; tiếng Nhật: Ibashin'en/意馬心猿; tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy) là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, chỉ cho tâm ý của chúng sinh luôn hướng về ngoại cảnh để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô gái nhỏ bé, Dương Uyên không khỏi tăng thêm sức lực, cô gái nhỏ nhíu chặt mày, phát ra tiếng rên như mèo con kêu gãi ngứa anh, tốc độ nện của anh khiến cho sức lực càng lớn.
Dương Uyên vẫn mặc áo sơmi đồng phục và quần lót vẫn còn treo ở trên đùi, anh ngồi trên chiếc ghế da lớn của văn phòng, Tiêu Tiêu ngồi xổm, đỡ lấy bả vai Dương Uyên, từ từ ngồi xuống, cuối cùng tiểu huyệt bị côn thịt to đâm vào trong, quy đầu to xay nghiền thâm sâu. Cơ thể Tiêu Tiêu run rẩy, hai chân mềm nhũn ra, khởi động từ từ hút ra, đợi cho đến khi chỉ còn lại quy đầu mắc kẹt ở trong tiểu huyệt, lại ngồi xuống.
Hàng chục lần qua lại, Tiêu Tiêu càng lúc càng run rẩy, động tác càng ngày càng chậm, da mặt càng ngày càng đỏ. Dương Uyên biết cô không thể chống đỡ, nâng mông cô lên gập người, hết lần này đến lần khác...
...
Tiêu Tiêu quấn chiếc khăn lụa cho Trần Phỉ Phỉ, gió biển thổi bay mái tóc dài, cô vuốt những sợi tóc bay nghịch ngợm ra sau tai, tiếp tục đẩy xe lăn về phía trước.
Nhìn như một sự kết hợp bình thường nhưng lại thu hút rất nhiều sự chú ý của khách du lịch. Tiêu Tiêu ngày càng xinh đẹp, kiểu người thuần khiết mà lại có nét quyến rũ, trên người cô giống như chỉ có một loại hậu đãi, cô mặc một chiếc váy đen dài, rõ ràng tôn lên dáng người đẹp, chiếc xe lăn cô đang đẩy được thiết kế đặc biệt theo trọng lượng cá nhân và tự động, cô chỉ cần điều khiển phương hướng là có thể đi, Trần Phỉ Phỉ ngồi trên xe lăn. Căn bệnh đã để lại dấu vết trên mặt Trần Phỉ Phỉ, nhợt nhạt và mỏng manh.
Sau khi Tiêu Tiêu ra tù ba năm, Trần Phỉ Phỉ bị bệnh, Dương Uyên cho cô ra ngoài chữa trị, cho nên, Tiêu Tiêu và Trần Phỉ Phỉ mới có thể bên nhau trong một thời gian dài như vậy. May mắn thay, bệnh của Trần Phỉ Phỉ đã được điều trị, Trần Phỉ Phỉ nói, cô sống ở trên núi chưa từng nhìn thấy biển. Vì vậy, Tiêu Tiêu đẩy cô ấy đi ngắm biển.
Ở một nơi yên tĩnh, Tiêu Tiêu và Trần Phỉ Phỉ đồng thời nhìn thấy Dương Uyên mặc áo sơ mi đen đứng ở bờ biển, Tiêu Tiêu và Trần Phỉ Phỉ nhìn nhau cười, trong mắt Trần Phỉ Phỉ, Tiêu Tiêu từ từ đi đến gần Dương Uyên.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, chiếc váy đen của Tiêu Tiêu được may cực kỳ tinh xảo, không có tay lại lộ lưng. Dưới ánh mặt trời, làn da trần của Tiêu Tiêu phát sáng như ngọc rực rỡ.
Tiêu Tiêu nhìn anh Uyên trước mặt, vẫn mạnh mẽ đẹp trai như vậy. So với 8 năm trước, anh đã có vài sợi tóc bạc nhưng vẫn không thể che giấu sự quyến rũ của mình, Tiêu Tiêu ngơ ngẩn nhìn người trước mắt.
Trần Phỉ Phỉ nhìn bờ biển, Dương Uyên quỳ một gối xuống và nở nụ cười, mỗi người đều có một câu chuyện và có một kết thúc bất tận.
Váy cưới màu đen, tình yêu của anh dành cho em là mãi mãi.
TOÀN VĂN HOÀN