Khoảnh khắc Helios đóng cửa lại thì mọi thứ trước mắt giống như mây mù của quá khứ, giống như mảnh sơn trên tường nứt ra rồi rơi xuống, chỉ trong chốc lát đã biến mất hoàn toàn.
Trước mặt anh chỉ còn lại một khoảng đất trống cằn cỗi.
Căn hộ này, từng là nhà của họ, đã bị phá hủy trong một trận chiến không thể xác định. Cho nên khi lần đầu tiên trở về quá khứ, cánh cửa gỗ quen thuộc không tránh khỏi khiến anh có chút lưu luyến, đưa tay ra sờ bèn dẫn bạn ra mở cửa.
Tuy quen thuộc từ trước mà vẫn thấy là lạ. Rõ ràng bọn họ là cùng một người, nhưng họ có cách cư xử và thần thái khác nhau. Hóa ra không chỉ chính mình thay đổi mà bạn cũng đã thay đổi rất nhiều.
Vậy nên lúc đó anh ấy nghĩ, nếu anh ấy chạm vào bạn như thế này, liệu có thể quay lại ngày xưa không?
Suy cho cùng, đó chỉ là tự lừa dối bản thân. Bạn vẫn toàn tâm toàn ý, trong mắt chỉ có Chu Kỳ Lạc kia thôi. Hắn là người mà bạn tin tưởng và yêu thương, người xứng đáng để bạn mở rộng vòng tay đón nhận và giao phó trọn vẹn.
Không phải Helios anh.
Ngay từ đầu anh đã tự nhủ: Ra đi để bảo vệ bạn. Vì vậy, anh không ngừng củng cố dị năng của mình và tin chắc rằng chỉ có đủ mạnh mới có thể bảo vệ những người quan trọng; dù cuối cùng anh sẽ không ngần ngại bẫy bạn ở bên cạnh, canh giữ trong chốc lát, đến nỗi cả đêm không ngủ vì lo lắng ...
Trong quá trình này, anh có thể đổi lại thành Chu Kỳ Lạc, nhưng để cơ hội vụt mất hết lần này đến lần khác.
Sau đó, Helios cuối cùng nhận ra rằng có thể đây mới thật sự là anh.
Đều không phải là ánh nắng hồn nhiên, luôn lạc quan và tích cực với mọi thứ, chiếu sáng lên bạn như một mặt trời nhỏ, mà là Helios, người không ngần ngại giam cầm và tổn thương bạn để độc chiếm và sở hữu bạn.
Thật nực cười khi nghĩ lại, ban đầu anh hay lấy cớ để bảo vệ bạn, nhưng cuối cùng anh lại trở thành người khiến bạn tổn thương nhiều nhất.
Helios lái xe đến giữa rừng núi rồi sau đó đi bộ xuyên qua một khu rừng và đến nơi ở của bạn. Hoặc có thể nói đó là — cái lồng của bạn.
Trong biệt thự có cửa sổ kính sát đất to, tất cả đều được làm bằng kính chống đạn. Nó không chỉ có thể tạm thời ngăn chặn sự xâm nhập nguy hiểm mà còn ngăn bạn đập kính và thoát ra ngoài.
Anh từ từ đến gần, nhưng anh không nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Tuy không biểu hiện rõ trên mặt nhưng trong lòng thực sự rất lo lắng.
Chẳng lẽ tương lai thay đổi và bạn đã biến mất khỏi cuộc đời anh ấy? Hay bạn đã thực sự nhân cơ hội để trốn thoát, như bạn đã làm vài lần trước đây?
Nhưng lần nào bạn cố gắng trốn thoát cũng không thành công. Bây giờ …
Nếu bạn thực sự thoát ra khỏi cái lồng này, vậy để bạn được tự do. Đã đến lúc chấm dứt tình trạng tồi tệ này.
Nghĩ về điều này, Helios mở cửa bằng dấu vân tay và mật khẩu của mình.
Khoảnh khắc mở cửa bước vào, anh cứ ngỡ mình bị ảo giác.
Bạn đang cuộn tròn trên sofa nghe thấy tiếng động liền bị đánh thức, tình cờ thấy bạn đột nhiên ngồi bật dậy. Khi bạn quay đầu lại và nhìn thấy anh thì biểu hiện của anh ấy khá phức tạp, khiến bạn khó phân biệt được cảm xúc.
Bạn đang mặc một chiếc áo lông quá khổ gần như giống một chiếc váy; đeo một chiếc vòng cổ màu đen quanh cổ là một trong những cách anh ấy ngăn bạn thoát ra ngoài.
Chiếc áo lông trông hơi quen thuộc. Có lẽ là do anh ấy ngạc nhiên vì bạn vẫn ở đây, hoặc để kìm hãm niềm vui. Rất lâu sau mới nhận ra đó là áo lông của mình.
Có nghĩa là, trong khoảng trống choáng váng này, bạn đã đứng dậy khỏi ghế sofa, đối mặt với anh ta và lẩm bẩm: "Anh đã trở lại..."
Sau đó bạn khẽ nâng cằm, vẻ mặt tràn đầy không kiềm chế được, trong lời nói tràn đầy châm biếm, "Còn tường rằng đã chết ở bên ngoài."
Giống như biết rõ lời nào sẽ chọc giận người kia, nhưng vẫn muốn nói ra để thể hiện sự khiêu khích.
Helios liếc mắt, thực sự tức giận trong chốc lát. Nhưng anh ta nhanh chóng bật cười thành tiếng "A". Nhìn hai người xem, bây giờ lại biến thành hình thức ở chung.
Bạn nhìn chằm chằm vào Helios, anh ấy đi về phía bạn một cách bình tĩnh và ung dung rồi nói, "Em thích bị trừng phạt như vậy sao?"
Nói xong, anh ấy đưa tay về phía cổ bạn.
Luôn là như vậy. Dù tức giận đến mấy cũng không bộc phát ngay. Nhưng giống như một món hầm, nó bị lửa ấm dày vò, kìm nén cơn giận và thay đổi cách để hành hạ bạn.
Cho đến khi bạn không thể chịu đựng được, hoặc bạn bùng cháy trước, hoặc tỏ ra yếu đuối và khóc lóc cầu xin. Mọi thứ sẽ kết thúc.
Ngay khi bạn nghĩ rằng anh ấy sẽ đưa tay ra và véo bạn, anh ấy chỉ đang phủ lên cái vòng của bạn. Sau đó anh ta mở khóa với một âm thanh "Tick", và cái vòng rơi xuống để đáp lại.
Nó rơi xuống đất với một tiếng "bốp". Nó giống như một cái gì đó tan vỡ giữa hai người.
“Ý của anh là gì?” Giọng điệu của bạn vẫn không tốt và bạn ngước nhìn anh ta.
Anh vuốt ve những vết đỏ trên cổ bạn và sự khác biệt về màu sắc tố da do đeo lâu ngày ở cổ. Sau khi cởi ra, trên cổ trông giống như một chiếc vòng cổ tự nhiên.
Có thể một số dấu vết thực sự khó xóa.
“Em tự do rồi.” Đôi mắt xanh của anh nặng trĩu, thoáng chốc lại mang màu sắc của biển sâu.
Như thể không thể hiểu được ý nghĩa của câu này, bạn nhấn mạnh: "Tự do?"
"Đúng. Rời khỏi đây đi, đi đâu cũng được." Anh rũ xuống mi mắt, buông xuống bàn tay đang sờ bạn, "Đi tìm Chu Kỳ Lạc mà em hằng mong nhớ đi."
Đáp lại anh là tiếng bạn gào lên, “Chu Kỳ Lạc!” Đó là giọng nói của bạn đang gọi tên anh ấy.
Có vẻ như Helios luôn tỏ ra thoải mái cũng bị dọa sợ và ánh mắt của anh ấy khóa chặt bạn ngay lập tức, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy.
“Anh cho rằng em thật sự ngu ngốc sao?” Đôi mắt chua xót, cổ họng nghẹn lại, miệng đắng ngắt. Bạn kiên trì chất vấn: "Chu Kỳ Lạc đang ở ngay trước mặt em, anh muốn em đi đâu?!"
Biểu cảm "Chắc chắn rồi" thoáng qua trên khuôn mặt Helios. Nhưng anh lại lại vứt sang một bên não mà nhìn về phía bên phải sofa, khóe miệng nở một đường cong không rõ là nụ cười. Có thể có một số biểu hiện, nếu đã diễn quá nhiều rồi thì cũng không cần tiếp tục nữa.
Nhưng bạn biết rằng đây là dáng vẻ trốn tránh của anh ta.
Cho dù vào lúc này, anh vẫn không muốn thừa nhận dù bị bạn đâm chọc?
"Tại sao ..." Cùng với việc hỏi anh giống như đang hỏi chính mình.
“Tại sao lại quyết định thay em?” Bạn đưa tay nắm lấy cổ áo anh, kéo anh về phía mình.
"Anh muốn bảo vệ em, vậy anh từng hỏi em sao? Chẳng lẽ trong mắt của anh, em là kẻ yếu đuối không thể cùng anh đối mặt sao?"
Sau khi nghe hàng loạt câu hỏi của bạn, khóe miệng Chu Kỳ Lạc càng nhếch lên, có vẻ như đang mỉa mai hơn. “Đúng vậy, anh xin lỗi. Có lẽ do anh quá nhát gan.” Vốn anh đang cười nhạo chính mình.
Trên thực tế, bạn đã luôn biết rằng Chu Kỳ Lạc có thể không hề dũng cảm, có lẽ vì vậy, anh ta ngưỡng mộ và mong muốn trở thành một siêu anh hùng, cố gắng chứng minh điều gì đó.
Anh dừng lại một lúc rồi quay đầu nhìn bạn, "Vậy nên anh rất sợ mất em."
Nghe xong, bạn sững người trong giây lát. Vẻ tức giận trên mặt cũng dịu đi một chút.
Bạn nghĩ, ngay cả khi bạn biết Chu Kỳ Lạc là một kẻ nhút nhát giả vờ mạnh mẽ, bạn vẫn không khỏi thích anh ấy, mà bạn cũng không thể sống thiếu anh ấy, không phải sao?
Cuối cùng bạn cũng đã thỏa hiệp. Thở dài buông bàn tay đang nắm cổ áo anh ra, xoay người ôm sau gáy anh. Bạn nhẹ nhàng đến gần anh ấy và đặt mình vào vòng tay anh ấy.
Đột nhiên có chút buồn cười.
Có vẻ như việc khiêu khích và tra tấn lẫn nhau trong nhiều năm qua là một loại tình thú của cả hai. Việc bạn phải làm lúc này chính là xích lại gần anh ấy hơn, gần gũi hơn với anh ấy. Nói với anh ấy rằng: Đừng sợ, em sẽ không đi đâu cả. Nói với anh nhiều hơn và cho anh cảm giác an toàn.
Sau đó, rút ra một dấu chấm hết cho trò chơi này.
“Cho dù là Chu Kỳ Lạc hay Helios cũng được, đều là anh.” Bạn cảm thấy cơ bắp của anh ấy thắt lại. Cũng không biết là do hồi hộp hay phấn khích, hay điều gì khác.
"Em yêu chính anh, vậy là đủ rồi ..." Đoán đây là những gì anh ấy muốn nghe.
Bạn còn chưa kịp dứt lời thì đã bị bao vây bởi cái ôm như thiêu đốt. Hai tay của anh ôm chặt lấy bạn, khóa bạn vào lòng. Cũng giống như những gì anh ấy đã làm trong những năm gần đây, hãy khóa chặt bạn ở đây.
Một chất lỏng ấm áp rơi xuống cổ và vai của bạn, làm ướt áo lông của bạn và đập vào tim bạn. Bạn nghe thấy anh ấy thì thầm vào tai mình “Anh xin lỗi”.
Tay bạn mơn trớn gương mặt trong veo mà lạnh lùng cả mái tóc mềm mại. Trước đây, cảm giác lúc nào cũng căng thẳng khiến bạn không thở nổi cuối cùng cũng biến mất, nó cũng khiến bạn nở một nụ cười thoải mái.
Cái ôm này thật sự rất ấm.
Điều bạn không biết là vào lúc này, anh ấy nhớ lại điều mà bạn đã nói.
Đó là những gì bạn đã nói trong quá khứ trước khi anh ấy đi:
"Em biết anh là ‘anh ấy’."
"Nhưng mà đó không phải là ‘anh ấy’ của em."
Đối với tương lai của bạn, cuối cùng anh ấy cũng có thể nói một câu:
"’Anh ấy’ của em đã trở lại."
【KẾT THÚC】
-------------
Vâng, Helios là Chu Kỳ Lạc trong tương lai.
*Thông tin thêm:
*Nói cho dễ hiểu, trong cuộc đời này ai cũng có lúc thay đổi, lột bỏ con người cũ thành 1 người khác vì nhiều nguyên nhân nhưng người bên cạnh chúng ta có đôi khi không chấp nhận được con người mới, cái mà họ trông mong và tâm niệm lại là bản thể cũ của chúng ta. Có thể đó là 1 version chúng ta muốn bỏ đi, không muốn nhớ đến.
Helios được miêu tả là một vị thần đẹp trai với vầng hào quang của tia nắng Mặt Trời trên đầu, cưỡi một chiếc xe ngựa đi trên bầu trời. Homer kể rằng nó được kéo bằng những con bò mặt trời; sau đó Pindar cho rằng nó được kéo bằng con ngựa có mào lửa. Sau đó, những con ngựa được đặt bằng những cái tên: Pyrois, Aeos, Aethon và Phlegon.
Hình tượng Chu Kỳ Lạc trong game