Ngày mưa hôm ấy, Lâm Hứa Nguyện đã quên cất trứng rung trong phòng khách.
Trong phòng ngủ tối tăm, người đàn ông ấy ngồi xổm trước mặt cô, nâng cằm cô hỏi rằng, “Em cần tôi giúp gì không?”
Sau này khi anh ở trong xe, khe rãnh ẩm ướt ấm nóng kia như muốn hòa tan cả đầu ngón tay anh.
Mạnh Trạm Mính dừng tay kề sát vào tai cô, “Vậy hiện giờ việc tôi đang làm có được xem là lo chuyện bao đồng không?”
Nam chính hệ dom thâm tình trầm ổn x Nữ chính tsundere xinh đẹp kiêu ngạo ranh ma.
---------
Nữ chính nhà thiết kế thời trang x Nam chính kiến trúc sư
Review ngắn: truyện chậm nhiệt, skinship đảm bảo cuốn. Cuối truyện có plot twist bất ngờ. Nam chính chuyên gia đốt lửa dẫn dụ người ta tự mình nhảy xuống hố, chứ ảnh không hề buông lời gạ gẫm gì cả. Đúng chuẩn quý ông thanh lịch. Nữ chính là là thiết kế vest cho nam chính, đồng thời cũng là hàng xóm của anh. Cứ tưởng là duyên nhưng thật ra mọi thứ chỉ là bẫy rập.
Mạnh Trạm Mính ngồi xổm xuống, bàn tay ấm áp chạm vào gót chân cô, chỗ này đã bị cọ xát đỏ cả lên. Tay anh vẫn cảm nhận được chân cô đang run rẩy, anh cởi giày cho cô, nhẹ nhàng nâng bàn chân để cô giẫm lên thảm.
“Sau này đi hẹn hò lâu vậy thì đừng đi giày cao gót, tắm xong nhớ chườm nóng.”
Anh lại nhắc đến chuyện “hẹn hò“, tựa như đang xoáy vào xương cốt của cô. Nhưng giọng điệu lại trầm thấp dịu dàng, dặn dò như đang quan tâm người yêu.
Anh ngước mắt lên: “Tối nay tôi đường đột quá rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Cơ thể dựa vào tường thở dốc. Cô biết nếu cô không làm gì đó thì anh sẽ đi mất, có lẽ anh sẽ nói một câu chúc ngủ ngon, sau đó đóng cửa phòng cho cô.
Hình như lần nào cũng vậy, đến thời khắc mấu chốt, anh luôn đưa quyền lựa chọn cho cô.
Đúng vậy, anh chưa bao giờ ép buộc cô, chưa từng có một lần nào. Tất cả đều là do cô tự nguyện.
Anh dụ dỗ, dẫn dắt, dịu dàng quan tâm nhưng lại không chịu trách nhiệm.
Không sao cả, em cắn câu rồi.
Cô gần như bất lực ấn vai anh, cầm gọng kính của anh ném xuống đất. Nếu cô biết giá tiền của chiếc kính ấy, chắc hẳn cô không dám làm thế này đâu.
Tiếng nức nở khe khẽ phát ra từ mũi, để lộ cảm xúc của cô.
Anh liếc nhìn gọng kính bị vứt trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tủi thân đến tột cùng kia.
Làm tốt lắm, Hứa Nguyện.
Nhưng còn thiếu một câu nữa.
“Sao vậy?”
Giọng anh rất dịu dàng, nhìn như đang hỏi cô nhưng thực chất là đang thu lưới.
“... Anh có muốn làm với em không?”