Tôi yêu thầm Lâm Mộc 9 năm rồi.
Những cô gái khác nhìn anh một cái, tôi đã ghen tị tới mức phát rồ.
9 năm qua tôi đã rất cẩn thận, sợ rằng anh phát hiện ra suy nghĩ của tôi. Tôi đành kiềm chế mà ngắm nhìn anh.
Nhưng bây giờ tôi lẻn vào nhà anh, quyết định nhốt anh lại, khiến anh chỉ thuộc về riêng tôi.
Khi cánh cửa được mở ra, bức ảnh của tôi và cả những thứ tôi đánh mất, đều được trưng bày trên tủ.
Tôi sợ đến nỗi ngã nhào, song lại đụng phải một lồng ngực vững chắc.
Lâm Mộc vẫn nở nụ cười tựa gió xuân: "Miểu Miểu, bị em phát hiện rồi."