Khi năm học thứ hai bắt đầu, đêm đó lướt vòng bạn bè, thấy bạn trai tôi đăng một câu: "Thanh mai không thể sánh bằng tình yêu trời giáng."
Sau đó anh ta xoá ngay lập tức.
Tôi liền gọi điện cho anh ta, nhưng đầu dây bên kia là tiếng ồn ào từ một quán bar, lẫn lộn giữa tiếng người nói chuyện, nhạc xập xình và tiếng ly chạm nhau.
“Trịnh Nguyên, anh đang ở đâu vậy?” Trong lòng tôi cảm thấy bất an: “Không ở ký túc xá à?”
“Anh em trong phòng rủ tụ tập uống chút rượu.” Trịnh Nguyên nói: “Tường Tường à, em ngủ sớm đi nhé?”
Tôi “ừm” một tiếng rồi nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm, nắm chặt điện thoại lao xuống lầu, hướng thẳng về cổng phía tây của trường.
Gần cổng tây có một con phố với vài quán bar, trang trí tầm trung, giá cả hợp lý, trong đó có hai đến ba quán là điểm tụ tập quen thuộc của Trịnh Nguyên và nhóm bạn.
Tôi lao thẳng đến đó, nhưng không thấy anh ta đâu.
Nhớ lại câu "Thanh mai không thể sánh bằng tình yêu trời giáng", tôi thầm nghĩ rằng nếu đã là “tình yêu trời giáng”, thì chắc chắn phải là thứ tốt nhất. Vì vậy, tôi bước vào quán bar sang trọng nhất trên con phố đó.
Thật tình cờ, tôi đã tìm thấy anh ta!