Nam 9 hamlone, ko thông cảm đc, càng đọc càng tức.
Là 1 GV, t luôn nói vs HS của mình mỗi khi các con đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho người khác rằng "Bạn làm vậy với con, nhưng cách con phản ứng lại như nào là sự lựa chọn của con, bây giờ con bị phạt là do con đang chịu trách nhiệm cho chính lựa chọn của mình".
Là 1 người Việt Nam, t sẽ ko bao giờ hiểu và thông cảm cho cái khát vọng muốn bá chủ cả thế giới của người TQ. Thay vào đó, t được lớn lên với những bài học về Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn. Trước khi Trần Liễu - cha của Hưng Đạo Vương lâm chung, ông có để lại lời trăn trối "Con không vì cha mà báo thù (ý muốn giết vua cướp ngôi) thì cha chết không nhắm mắt". Quốc Tuấn nghe nhưng không cho là phải. Chính Quốc Tuấn là người chủ động làm hòa, hàn gắn tình cảm giữa anh em họ hàng trong triều Trần, nhờ vậy mà chúng ta có tinh thần đoàn kết, vua tôi đồng lòng, chính điều ấy giúp nước ta 3 lần chiến thắng quân Mông Nguyên. Quốc Tuấn cũng có 1 mối tình rất hạnh phúc với Thiên Thành trưởng công chúa con vua, và ông chung thủy vs vợ mình suốt kiếp người, họ cùng nhau có những người con sáng giá. Đó là người thật việc thật. Nam 9 nếu sáng suốt đc như Hưng Đạo Vương, cũng lựa chọn như vậy thì anh ta hoàn toàn có thể có cái kết đẹp, hạnh phúc suốt cuộc đời. Nhưng a ta chọn xâm lược quốc gia khác dù ko cần thiết để thỏa mãn cho cái tư tưởng bành trướng của mình, chính a ta chọn giết bạn bè. Xong đến lúc bị nữ 9 đâm là hãm nhất, a ta cho rằng chết là kịch cùng, trả lại cho nữ 9, nhưng a ta đc ra đi thanh thản, đc an ủi lương tâm, nào có nghĩ cho người ở lại chịu hậu quả. Nữ 9 sẽ sống sao vs tội danh giết vua, xâm lược chán chê r cuối cùng vứt đất nước ở đấy tự sinh tự diệt tao đi 1 mình, nó lại trách nhiệm quá cơ.
Thế nên đọc truyện này tức anh ách. Khuyên các bạn nên tỉnh táo khi đọc, tránh bị ảnh hưởng bởi tư duy sai lệch của người TQ. Mô tuýp truyện Trung rất hay có tình tiết kiểu nam 9 hại cả nhà nữ 9 vì ham muốn bành trướng lãnh thổ, họ bình thường hóa cái tư duy bá chủ ấy, rằng mọi thứ có thể thay đổi nhưng tư duy ấy buộc p giữ ấy, thế nên các câu chuyện của họ thường đi vào bế tắc như này, và họ đổ tại số, tại hoàn cảnh nó p vậy. Chả có j là phải vậy hết, số phận do mình.