Nhờ một câu đối mà có thể ôm mỹ nhân về nhà, hắn vô cùng đắc ý.
Lấy giấy cam kết ra, đợi nàng uống xong rượu hợp cẩn, hắn thầm vui sướng trong lòng.
Nàng, Hạ Nhược Tịnh, là tiểu thư con nhà thương nhân, từ nhỏ đã được yêu thương che chở.
Trước khi quen biết nam tử thô lỗ kia, nàng là một người hữu lễ, đoan trang nhàn tĩnh, nhàn đến nỗi không có việc gì làm lại đem bản thân ra làm phần thưởng cho một cuộc thi văn.
Hắn, Trác Bắc Dương, là con cháu trong dòng dõi thư hương thế gia nổi tiếng, cả gia tộc đều là nhất mạch đơn truyền, đến đời của hắn, lớn lên lại trở thành một đại hán tử.
Chẳng những mù chữ, lại càng không biết ngâm thơ đối câu, chỉ biết dốc lòng luyện võ để cường thân kiện thể.
____________
Ngoại truyện: Trác Đại thiếu gia, hào phóng phong lưu, là một khúc gỗ mục không thể điêu khắc, ác danh vang xa, người nghe thấy đều sợ đến mất hết hồn vía.
Ngày ấy, vào lần đầu gặp mặt, nguyệt lão lại se tơ hồng cho hai kẻ, công tử và thiên kim, tính khí trái ngược nhau ở cùng một chỗ.
Hắn chẳng coi ai ra gì, làm càn trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lưu lại ấn ký thuộc về hắn, hại nàng xuân tâm nhộn nhạo.
Cũng rất kiêu căng tự phụ mà xuất khẩu cuồng ngôn, kiếp này nếu không phải là nàng thì hắn thà không thành gia lập thất!
Ai ngờ, vào đêm động phòng hoa chúc, hắn lại hốt hoảng trốn chạy không động phòng, để lại nàng một mình nơi tân phòng hoa lệ.
Thì ra...... Đêm động phòng cũng là lần đầu tiên của tân lang.
Chỉ là, lần đầu Trác Bắc Dương nếm trải mùi vị của tình dục, hắn không biết tiết chế, ép buộc nàng vô cùng mệt mỏi.
Nhưng người nào đó muốn, sao hắn có thể buông tha cho nàng chứ.
Sau đó…
Ngay cả một câu từ biệt cũng không có, xa cách một lần đã là bốn năm......
****** Convert by Meoconlunar ******