Truyện làm mình nhớ đến phim Hương Ga. Cũng là 2 mảnh đời phụ nữ bất hạnh bị cưỡng hiếp, cũng gặp người mình yêu trong tù, cũng là kết thúc đen như tiền đồ chị Dậu. Nhưng Hương Ga là trong đen có trắng, người đàn ông của đời chị là một người nghĩa hiệp, người dám đứng ra bảo vệ chị và đàn em khỏi bạo lực trong tù chứ ko phải kẻ hiếp dâm nổi hứng thì gọi nữ chính đến đ*t, hết hứng thì mặc kệ sống chết, thậm chí ở cái kết còn là người đẩy nữ chính vào bi kịch. Trong tù cả 2 đều bị những người khác đánh, nhưng Hương Ga có chị đại dạy dỗ và bảo vệ, còn Trần Phỉ Phỉ ko thể so sánh vs chị đại vì cô ấy chẳng chủ động làm gì cho nữ chính, và bi kịch của nữ chính ở kết truyện chính là do cô ấy vô tình nhưng trực tiếp gây ra. Hương Ga Việt Nam hơn, khi những giám ngục thực sự là công an nhân dân, tội phạm chỉ dám ngầm đánh nhau chứ công khai đánh nhau trước mặt giám ngục là bị quát ngay, và ngoài đời Hương Ga bị cưỡng hiếp chứ trong ngục ko hề bị giám ngục cưỡng hiếp như Tiêu Tiêu, giám ngục nữ cx là người ngăn cản đánh nhau chứ ko phải dạng vì trai mà đánh tù nhân. Số phận Tiêu Tiêu thuần 1 màu đen kịt, đúng là Made in China, so sánh 2 mảnh đời tù nhân là thấy rõ bọn bản chất "tốt đẹp" của bọn Tàu