Convert by Vespertine
VĂN ÁN
Năm dài tháng rộng, năm năm là cả quãng thời gian Phương Niên lạc lối rồi lại được Giang Ngộ dẫn về bên anh.
Giang Ngộ đã từng nghĩ sẽ nắm tay Phương Niên đi tới cuối đời. Nhưng không ngờ trong một lần lầm lỡ, Phương Niên đã rời khỏi vòng tay anh.
...
Trích đoạn:
Ở góc độ mà mọi người trong phòng không thấy, ngón tay anh ấn lên đóa hồng mai của cô, khiến cho chúng đứng thẳng phía sau lớp áo lót, có chút tê dại.
Môi anh rời đi, trượt một đường dọc xuống cổ cô, liếm mút.
Cùng một động tác, cùng một lực đạo, giống hệt nhiều năm trước đây.
“A... Giang Ngộ...” Phương Niên vô thức rên rỉ.
Động tác người đàn ông lập tức sững lại, cả người cứng ngắc, sau đó đẩy cô ra.
Ánh mắt anh hoàn toàn thanh tỉnh, thậm chí còn ẩn chứa sự khinh thường nhàn nhạt.
Tựa như người vừa rồi đắm chìm trong ký ức và dục vọng, chỉ có mình cô vậy.
“Thạch đạo, cô ấy không được.”
Anh nhìn đạo diễn, nhàn nhạt mở miệng.
Chỉ một câu, đã đủ khiến tất cả những nỗ lực của cô tan thành tro bụi.
Cả người Phương Niên cứng đờ, mặt cô nóng ran.
Vậy mà cô còn tưởng, anh hôn cô như thế vì vẫn còn tình cảm với cô...