Nhiều năm trước, cô gặp anh ở một con phố cổ đổ nát, hôm ấy mặt trời chói chang, cậu thiếu niên đứng ngược sáng, đẹp trai như một bức tượng thần hạ thế.
Còn cô thì bẩn thỉu, quần áo tả tơi, sợ hãi thu mình trong góc.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Đưa em về nhà?”.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bất lực và do dự: “Em không có nhà".
Anh nhỏ nhẹ: “Dẫn em về nhà?”.
Cô lặng lẽ kéo tay áo anh: “Vâng".
Anh cùng thế hệ với chú cô, cô không dám vượt qua giới hạn, cô đã viết cho anh 24 bức thư tình giấu tên.
Vào thời điểm anh từ nước ngoài trở về, cô đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, mảnh mai.
Tất cả mọi người đều biết rằng anh cưng chiều cô, nhưng không ai biết rằng cô cũng yêu anh.
Gia đình thúc giục anh kết hôn, anh thuận miệng hỏi: “Ánh Ánh cảm thấy bao nhiêu tuổi thích hợp để kết hôn?".
Cô không thể che giấu những suy nghĩ ích kỷ, nhẹ giọng đáp: “Hai mươi tám".
Gương mặt anh nhuộm ý cười: “Được rồi".
Chu Tân Hạc độc thân đến 28 tuổi.
Con gái của một gia đình danh gia vọng tộc phá vỡ ngưỡng cửa muốn cùng anh liên hôn.
Ngày đó, những người lớn tuổi trong gia đình ngồi lại với nhau và buộc anh phải lựa chọn.
Anh nắm lấy tay Quan Ánh, nở một nụ cười lạnh lùng nhưng kiên định: “Vị hôn thê của tôi đang ở đây, tôi muốn xem thử ai dám chia rẽ uyên ương".
------------------------
Xảy ra cãi vã, Quan Ánh tủi thân nói: "Chu Tân Hạc, tại sao anh luôn coi em như một đứa trẻ, em là vợ anh!".
Người đàn ông nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô và thì thầm: "Bởi vì anh muốn Ánh Ánh trở lại là một bạn nhỏ".
Quan Ánh là một cô gái không có tuổi thơ.
Chu Tân Hạc biến cô trở thành đứa trẻ một lần nữa.
Em thoả sức hồn nhiên, anh ra sức cưng chiều.
Trích đoạn:
Hai mắt Quan Ánh nóng lên, tầm nhìn lập tức mơ hồ, nghẹn ngào hỏi: "Bởi vì em nợ anh quá nhiều, cho nên chúng ta mãi mãi không bình đẳng đúng không?" Cô kìm nước mắt, gật đầu một cái, vẻ mặt kiên quyết: "Được, vậy em sẽ trả lại tất cả những gì đã nợ anh!"
Chu Tân Hạc bị cơn giận dữ đột ngột của cô làm cho sửng sốt, anh cũng không biết đó là tâm lý gì, vì vậy anh hỏi: "Em muốn trả lại như thế nào?"
Khi Quan Ánh mất bình tĩnh, cô thật sự không nghĩ về câu trả lời, cô nghĩ Chu Tân Hạc không nỡ hỏi đến.
Cô nhanh chóng tìm kiếm đáp án trong đầu, mặt càng lúc càng đỏ, cô nói: “Em cạo đầu!”
Chu Tân Hạc cho rằng mình nghe nhầm: "Cái gì?"
"Em nói em sẽ cạo đầu! Thân thể cha mẹ cho, cơ thể của em anh cũng không muốn, em sẽ cạo đầu cho anh tóc của em." Cô bắt đầu chơi xấu.
Chu Tân Hạc không kìm được, cúi đầu khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: "Được, em định bắt đầu từ đâu?"
Quan Ánh bị thái độ thản nhiên của anh làm cho xấu hổ và khó chịu, cô nghẹn ngào, những giọt nước mắt vừa chực trào ra lại bị nghẹn trở lại.
Từ chối thì từ chối, anh tỏ thái độ gì đây!
Chu Tân Hạc là cái thá gì!
Cô không bao giờ... thích người đàn ông này nữa!
Quan Ánh tức giận xoay người, bất ngờ bị bong gân mắt cá chân, cô cởi đôi giày cao gót phiền phức ném cho người đàn ông phía sau: “Trả lại cho anh!”
Cổ tay bị nắm chặt, người đàn ông đằng sau kéo cô lại.
Chu Tân Hạc vòng tay qua vòng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ, đỡ cô vững vàng, ngón tay thon dài đặt lên cúc áo sườn xám của cô, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ: "Đồ trên người em mặc cũng là của anh."
? ? ?
Cởi thì cởi!
Quan Ánh hếch cằm, đang định cởi khuy, nửa đường chợt nhớ ra quần lót cũng là anh tặng.
"Em... về nhà sẽ trả lại."
Nhà, nhà cũng là của anh.