Nàng vốn là tiểu thư con nhà thương gia, nhưng vì gia đạo sa sút mà bị bán vào chốn lầu xanh. Nàng được gã mua về giam cầm trong một viện nhỏ.
Ngày qua ngày, cuối cùng nàng cũng bước chân ra khỏi viện, lại gặp một vị cao tăng thuần khiết như đóa sen.
Là tình yêu?
Là mê muội?
Hay là Phật?
Cuối cùng, nàng nghĩ, mình đã vượt qua được vị Phật trong lòng chàng.
Tiết tháo [1] gì đó không tồn tại, đây là H văn, H văn, nhưng cũng có cốt truyện.
[1] "Tiết tháo" (节操) là một khái niệm trong văn hóa Á Đông, chỉ phẩm chất đạo đức kiên định, trung thành và không lay chuyển trước những cám dỗ hoặc khó khăn. Người có "tiết tháo" là người sống ngay thẳng, trung thực, giữ vững lập trường và không dễ dàng thay đổi dù gặp nghịch cảnh hay áp lực từ bên ngoài.
Trong văn học và lịch sử, "tiết tháo" thường được dùng để ca ngợi những người trung nghĩa, đặc biệt là các nho sĩ, quan lại hoặc các vị tướng trung thành với quốc gia hay lý tưởng của mình, không vì lợi ích cá nhân mà thay đổi lập trường hay phẩm hạnh.