Chiêu Ninh Hầu họ Khương, tổ tiên họ Khương từng theo Thái Tổ giành thiên hạ, luận công ban thưởng phong chức ngũ phẩm thủ bị, là một quan võ cấp trung. Nhưng đến đời Chiêu Ninh Hầu, vì bị thúc phụ tính kế, nên chỉ giữ một chức quan võ cấp thấp.
Sau này, An Vương làm phản, Hoàng Đế bắt đầu chiêu dụng những quan võ cấp thấp, Chiêu Ninh Hầu một bước lên trời, lập được đại công, nhất cử phong hầu, quyền thế hiển hách. Hiện nay tay hắn nắm trọng binh, cực kỳ được Hoàng Đế trọng dụng, là ngự tiền trọng thần nhất nhì trong triều.
Còn Chiêu Ninh Hầu phu nhân, thân phận cũng bất phàm. Thái hậu họ Dung, đời đời hiển quý. Cha mẹ Dung tiểu thư mất sớm, từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu. Ngoại trừ danh phận, giáo dưỡng đều giống với công chúa, thậm chí trước mặt Hoàng đế, so với những công chúa không được sủng ái còn có địa vị hơn cả.
Thái hậu thương tiếc gia cảnh Chiêu Ninh Hầu cũng từ nhỏ đã mất phụ mẫu, nên làm người mai mối, gả cháu gái của mình cho hắn làm chính thất.
Chiêu Ninh Hầu: Nữ nhân nhà họ Dung? Không đụng!! Phiền phức này không nhỏ đâu! ... Phu nhân? Người này là phu nhân của ta sao? Được lắm, để xem ta trừng trị nàng thế nào!
Chiêu Ninh Hầu phu nhân: Chiêu Ninh Hầu? Hừ, cái gì mà quân kỷ nghiêm minh, đối đãi hòa nhã, không tham tài sắc??! Hắn là tên khốn kiếp!! Tốt nhất hắn đi cho xa xa, càng lâu về càng tốt!
Hầu gia hai mặt, Hầu phu nhân cũng hai mặt.
Hầu gia hung hăng, ngang ngược. Hầu phu nhân bên ngoài nhu thuận, bên trong mắng thầm.
Đoạn trích:
Khương Dực ôm nàng, tiến đến bên tai nàng hỏi:
- Phu nhân, nàng không thích bản Hầu đúng không?
Dung Hoa đáp lời theo bản năng:
- Không có, thiếp rất thích Hầu gia...
- Thật sao?
Khương Dực không nói thêm lời nào, đi vào càng nhanh càng sâu, âm thanh 'bành bạch' văng vẳng không dứt bên tai.
Dung Hoa không biết hắn muốn câu trả lời thế nào, chỉ biết rằng hắn không hài lòng với câu trả lời này, không thể làm gì khác hơn là khóc lóc van xin:
- Hầu gia... tha cho ta, Hầu gia...
Khương Dực dùng sức xoa nắn hai khối mềm mại, hỏi lại lần nữa:
- Phu nhân, nàng không thích ta đúng không?
- Phải, ta... không thích... - Dung Hoa gật đầu thút thít.
Ánh mắt Khương Dực trầm xuống, giọng nói càng trở nên nguy hiểm hơn, càng thúc sâu hơn vào người Dung Hoa, hắn gằn giọng:
- Tại sao?
- Hầu gia rõ ràng là vô pháp vô thiên, lại ngụy trang thành người nhân nghĩa trí tín...
- Cho nên sau khi vào Chiêu Ninh phủ, nàng mới trang điểm thành bộ dạng quỷ khóc thần sầu kia?!
Dung Hoa lúng túng gật đầu.
- Rất tốt - Khóe miệng Khương Dực nhếch cao.
Xem ra đêm nay ai đó khó lòng qua nổi kỳ trăng này...
Lưu ý về ĐÁNH GIÁ TRUYỆN: Những ai sẵn sàng mở khóa đọc đến chương cuối thì hãy đánh giá. Đừng trao cho editor những lời nói máy móc, mà hãy dành tặng editor một đánh giá xứng đáng với công sức họ bỏ ra nha.