Liệu đây có phải thời đại tốt đẹp nhất không?
Tự do ngôn luận, tin tức rời rạc, trắng đen lẫn lộn, mọi người hùa vào đẩy con người ta xuống đáy vực sâu, hóng chuyện, tìm kiếm những thứ mới mẻ, tò mò đến nghiện, mất hết đạo đức.
Người ăn thịt người.
Dưới cơn sóng dữ dội như thế, ai mà không có lúc mong muốn được trốn chạy đến nơi không ai biết, hít một hơi thật sâu.
Hạ Đằng kiêu ngạo, sống dưới ánh đèn flash, mỗi bước tiến trong cuộc đời đều chứa vô vàn cơ hội.
Kỳ Chính ngang tàng, lớn lên trong sự phóng túng, máu cậu hòa lẫn vào đất cát, ánh mặt trời rực rỡ và cả cơn gió ngông cuồng nhất của đất Bắc.
Tất cả những tưởng tượng tốt đẹp nhất về tình yêu của cô đều bị một con dã thú mang tên “Kỳ Chính” nghiền nát.
Thế nhưng quay về năm mười tám tuổi, Hạ Đằng chẳng nhớ những ngôn luận ác độc, chẳng nhớ sự u ám lúc đó, chỉ nhớ nơi huyện nhỏ nghèo nát kia, sau giờ tan học Kỳ Chính nhét một quả mơ chua vào miệng cô.
Vừa chát vừa cứng, chua đến mức ê răng, cô rơi nước mắt, cậu lại ngồi bên cạnh cười khoái chí.
Đây là thời đại con người sống trong bão táp miệng lưỡi của người đời, có người mệt mỏi mà kiệt sức, có người điên cuồng, có người mất hết hi vọng, có người từ bỏ cả mạng sống của mình.
Nhưng vẫn có người không bị cơn sóng dữ dội này cuốn lấy, dùng sự nỗ lực của bản thân, phá tan sự thô tục của thời đại.
Sự mới mẻ, thuần khiết và mạnh mẽ của cậu.
Là thứ cô thích.
Liệu đây có phải thời đại tốt đẹp nhất không?
Không.
Nhưng tôi vẫn cứ biết ơn nó, vì nhờ vậy mà người thiếu niên ở con đường nơi đầu phố huyện Chiêu kia có được linh hồn thuần khiết nhất, chiếm lấy từng con sông ngọn núi trong thanh xuân của tôi.
Cảm ơn April đã cung cấp raw và convert bộ truyện này.
WARNING: Đây là bộ truyện có văn phong u ám, màu truyện rất tối và nhiều chi tiết nam chính bắt nạt nữ chính khá ác. Nếu không hợp xin đừng đọc, mỗi người một gu truyện, đừng buông lời cay độc.
Note: Đây là truyện RAU - KHÔNG H. Mọi thắc mắc về pass xin vui lòng gửi về hòm thư.